![]() ![]() |
English | Vietnamese Quyết Giữ Ba Đại Tông Chỉ
Các
vị Thiện tri thức! Ngày mai là ngày 4
tháng 7, là ngày Quốc Khánh của nước
Hoa Kỳ và cũng là ngày thầy Phương
Trượng thực tập lên nhậm chức.
Vị tân Phương Trượng nầy rất nghiêm
khắc, chưa nhậm chức mà đã
muốn giết vài người để tế Pháp
rồi. Giết ai vậy? Giết giặc! Những
kẻ trước đây từng làm giặc,
hoặc sẽ làm kẻ giặc trong tương lai,
đồng loạt đều phải bị chặt
đầu đem bêu trước công chúng.
Khi thầy tân Phương Trượng nhậm
chức, thì thầy muốn định đặt phép
tắc. Tại
sao từ trước đến nay, tôi không đặt
ra phép tắc gì cả? Bởi tôi là
kẻ nô lệ của Pháp, cho nên đối
với tôi thì “everything is OK, no problem!” (mọi
chuyện đều OK, chẳng có vấn đề
gì). Nhưng vị Phương Trượng mới
nầy chuyên chế hơn, vì vậy ông ta
muốn giết giặc, giết càng nhiều càng
tốt, đó gọi là: “Trảm hết
bọn giặc trong Phật Giáo, chỉ để
lại Ðại Ðức Cao Tăng.” A La Hán cũng
được dịch là kẻ “giết
giặc.” Cho nên nói: “Trừ bạo khả dĩ
an lương,” nghĩa là trừ kẻ ác cho lương
dân được an lành. Các
vị cư sĩ hãy chú ý! Ðừng nghĩ
rằng nịnh hót ông tân Phương Trượng
là người hộ pháp tốt. Kỳ
thật, đó là quý vị cản trở,
gây chướng ngại cho sự phát triển
của Phật pháp. Vị Phương Trượng
cũng không được tùy tiện khen, chê
người khác, và cũng đừng bị dao
động trước sự khen tặng hoặc phỉ
báng. Nếu muốn có người khen mình,
vậy nhất định sẽ có người chê
mình. Ðó là đạo lý tự nhiên
thôi. Lúc
trước chuyện gì tôi cũng cho qua hết,
như có người mắng tôi thì tôi
cũng bỏ qua, có người khen tôi, tôi cũng
quên nốt. Vì vậy bây giờ quý
vị tập làm Phương Trượng, tức là
quý vị phải bảo trì tông chỉ không
khen, không chê. Nếu quý vị không
muốn người ta khen mình, thì quý
vị không nên khen người ta trước; quý
vị không muốn người ta chê mình, thì
trước tiên quý vị không nên chê
người ta, đó gọi là: “Việc gì
mình không muốn, chớ đùn đẩy
cho người khác.” Hãy nhớ đấy,
đừng gieo những hạt giống không trong
sạch! Các
cư sĩ tại gia thấy thầy Phương Trượng
mới, bèn muốn cúng dường thầy
những thực phẩm đặc biệt—thật ra,
đó là hành vi làm bại hoại
Phật Pháp Nếu không muốn làm cho
Phật Pháp suy sụp thì họ sẽ không
“thêu hoa trên gấm,” bày vẽ nầy
nọ. Ông Phương Trượng sẽ không
chết đói đâu! Dù ông ta có
chết đói thì cũng không sao, ai bảo
ông ta không lo tu hành? Vả lại, nếu có
thể vì Phật Pháp mà chết đói,
thì thật vinh hạnh và là một công
thần trong Phật Giáo. Cho nên tông chỉ
nhất quán của chúng ta là:
[Nói
với vị tân Phương Trượng:] Ai
muốn đơn độc cúng dường riêng
cho ông, đó là phan duyên với ông
để được ông chú ý, ông có
biết điều này không? Nhất là
ông còn trẻ, nên đối với điểm
nầy, ông cần phải nhận thức hết
sức rõ ràng. Tôi đã già
rồi, như người ta thường nói “lão
nhi vô năng,” già cả thì vô dụng.
Nhưng những người trẻ đừng để
mấy thứ bẩn thỉu vây bám quanh mình.
Hãy nên: “Dù chết cóng vẫn đứng
nghênh đầu gió, dù chết đói
vẫn ưỡn ngực mà đi.” Hãy làm
ngọn đuốc sáng trong cơn gió mạnh, là
vàng ròng trong lò lửa lớn, cái gì
cũng không sợ cả! “Lạnh
chết, không phan duyên.” Ðây là
sự diễn tả về cuộc đời của tôi.
Khi tôi ở Mãn Châu, mùa đông cũng
như mùa hạ tôi đều mặc ba lớp
áo vải như nhau - một lớp áo vải
mặc bên trong và ngoài thì khoác
một lớp áo với
những mảnh vá, từng miếng, từng
miếng vá đắp lên trên. Bấy giờ
tôi có thấy lạnh không? Lạnh chứ!
Thế sao tôi phải kiên trì chịu đựng
như thế? Bởi vì tôi muốn “lạnh
chết, không phan duyên” đấy! “Ðói
chết, không hóa duyên.” Khi tôi ở
trong động Quán Âm, trên núi Phù
Dung tại Hồng Kông, cả hai tuần lễ
liền tôi không có lương thực. Tôi
bèn tọa thiền trong động để chờ
chết. Lúc bấy giờ, dưới núi có
vị cư sĩ tên là Lao Khoan Thánh,
biệt hiệu là “Pháp Sư Bổn Ðịa”
của vùng đó. Và ông được
Bồ Tát Vi Ðà báo mộng liên
tiếp ba lần rằng: “Trong động Quán
Âm có vị Pháp sư tên An Từ, ông
nên lên đó cúng dường cho ông
ta.” Thế là ngày hôm sau, vị cư sĩ
nầy vác hơn ba mươi cân gạo và
mang theo hơn 70 đồng đến hang động cúng
dường tôi. Ba bốn tháng trước khi
chuyện nầy xảy ra, ông cư sĩ này
bị chó cắn ở chân. Các bác sĩ
đông y và tây y chữa trị cho ông
cả mấy tháng, nhưng trị không khỏi;
họ đành bó tay chịu thua. Bồ Tát
Vi Ðà thích lo chuyện của người khác
nên mới bảo ông: “Ông đi cúng dường
cho vị Pháp sư ở động Quán Âm
thì chân sẽ lành ngay.” Thế
là ông ta tin tưởng mà đem gạo và
tiền đến cúng dường. Lúc bấy
giờ trong động, tôi chuẩn bị chờ
chết đói, song xưa nay tôi chưa hề nói
với bất cứ người nào rằng: “Xin
ông thương xót tôi, đã qua
nhiều ngày rồi mà tôi không có gì
ăn hết!” Ðó gọi là “đói
chết, không hóa duyên.” “Nghèo
chết, không cầu duyên.” Lúc tôi
mới đến chùa Nam Hoa ở Quảng Ðông,
được thân cận Ðại Lão Hòa
Thượng Hư Vân, trên mình tôi
chẳng có một đồng một chữ. Cả
đến tiền gởi thơ tôi cũng không có,
nhưng tôi chưa từng đến các vị cư
sĩ để hóa duyên. Bởi vậy ba đại
tông chỉ nầy của tôi đều có căn
nguyên, chứ không phải vô căn cứ
đâu. Bây giờ thầy tân Phương Trượng
lên nhậm chức, mọi người chớ nên
đơn độc kết giao cảm tình với
thầy, muốn thầy có thiện cảm đặc
biệt với mình. Nếu quý vị có lòng
cúng dường thì hãy cúng dường
cho đại chúng, đừng nên cúng dường
riêng lẻ cho một ai; bằng không thì
chỉ là hại người và phá hoại
sự hòa hợp trong Phật Giáo mà
thội! Người
xuất gia chớ nên nhụt chí mà hãy
nên giữ vững ba tông chỉ trên. Chúng
ta nên làm vị thầy tiêu biểu cho
trời và người, và chiến đấu
với bọn ma quân ở mười phương. Có
người thắc mắc: “Không phải là
thầy dạy đồ đệ nên dùng lòng
từ bi hỷ xả hay sao? Vậy, tại sao thầy
lại dạy họ đấu tranh? Như thế
phải chăng là đừng sửa đổi lòng
sân hận của mình? Nếu vậy thì làm
sao làm vị thầy tiêu biểu cho trời, người
được?” Thì bởi muốn làm vị
thầy tiêu biểu cho trời và người, thành
thử chúng ta mới phải giáo hóa
bọn ma quân! Giảng ngày 3 tháng 7 năm 1986
|