Hòa Thượng Hư Vân Viên Tịch
Vào tháng 07
năm 1959, tôi nghe tin Lão Hòa Thượng bệnh nặng, ngày đêm lòng tôi vô cùng
lo lắng. Tôi biết đó là điềm chẳng lành. Tôi đã lưu ý đến bức ảnh chân dung
của Ngài chụp hồi năm 1958, với đôi mắt bình thản như nhìn vào chân trời xa
xăm ; lông mày dài có thể kéo đến tai. Khi thấy bức chân dung này, tôi cảm
động, đảnh lễ nói rằng : "Mọi khi mắt Hòa Thượng đều nhắm lúc chụp hình;
nhưng lần này, đôi mắt từ ái ấy lại mở rộng nhìn mọi loài hữu tình. Ðiều này
quá lạ lùng! Chắc chắn đây phải là biểu hiện của một sự thay đổi lớn lao.
Chúng ta sẽ biết trong vòng một năm”. Tôi liền thỉnh Chư Tôn Ðức Tăng khắp
nơi đồng khai lễ lạy Tiêu Tai Diên Thọ Dược Sư Bảo Sám và Diên Sanh Phổ Phật
liên tục trong nhiều ngày. Tôi cũng sắp xếp nhắn tin trên báo chí cho các
môn đệ của Lão Hòa Thượng được biết để cùng nhau chú nguyện, mong có được sự
cảm ứng nhiệm mầu nhờ cọng lực của mọi người. Lúc ấy, tôi thưa trước Ðại
Chúng: "Tôi e rằng đây là dịp cuối cùng chúng ta vì sức khỏe của Lão Hòa
Thượng mà lễ lạy Dược Sư Bảo Sám và Diên Sanh Phổ Phật cùng các lễ khác."
Giọng tôi trầm nặng vì quá buồn, và những người nghe tôi nói đều khóc thầm
khi nghe những lời nói ấy.
Rồi có một bức thư từ Vân Cư
báo tin: "Bệnh của Lão Hòa Thượng đã có phần thuyên giảm." Chúng tôi đều vui
mừng. Khi đó, tôi liền tìm chú tâm tìm một họa sĩ để vẽ lại tiểu sử của Lão
Hòa Thượng bằng tranh. Bộ tiểu sử gồm hơn 200 bức tranh vẽ bằng mực tàu, kèm
theo đến vài vạn lời, trình bày đạo đức siêu tuyệt của Ngài; những hạnh
nguyện, những gian khổ ngài đã trải qua, cùng năng lực ý chí tinh thần của
Ngài. Công hạnh của Lão Hòa Thượng là biểu tượng mô phạm cho muôn đời và cho
những Thánh Hiền tương lai noi theo. Suốt cả ngàn năm mới có một mẫu mực
sáng chói như Ngài. Bất hạnh thay, vào ngày 16 tháng 10, tôi nhận được điện
tín báo tin Ngài đã an tường viên tịch vào lúc 1 giờ 45 phút ngày 12 tháng
10 tại Chân Như Thiền Tự, núi Vân Cư. Ngài dặn dò chúng đệ tử hậu lai hãy
siêng năng tu tập Giới Ðịnh Tuệ, chuyển hóa sạch tham sân si; vì Pháp quên
thân ; thương yêu, kính trọng nhau, hỗ trợ nhau v.v ...
|
Khóa lế 120 ngày tụng kinh tưởng niệm Đại Lão
Hòa Thượng Hư Vân |
Khi tôi nghe tin này, không
những thấy núi non sụp đổ, lòng đất chấn động, mà còn thấy cả thế giới và
mọi người như biến mất; như kiếp hỏa thổi qua muôn vật. Tôi chẳng thể nói
được là mình đang mơ hay tỉnh, vạn vật là ảo hay thật... Tôi thấy mình như
đứa trẻ ngây ngô, như tượng đất sét vô tri. Sau một lúc, khi tôi hồi phục
lại tri giác, mới biết là mình vừa trải qua một cơn xúc động vì đau buồn
ngập tràn.
Ngày hôm sau,
vào sáng ngày 17 tháng 10, tôi mời tất cả Phật Tử, thiện tín lại để thảo
luận tổ chức nghi lễ truy niệm. Chúng tôi quyết định cử hành khóa lễ 21 ngày
chuyên tâm niệm Phật; tiếp theo là khóa lễ 120 ngày tụng kinh Ðại Bát Nhã.
Chúng tôi hy vọng, bằng cách này, vừa truy niệm công đức Ngài, vừa phần nào
báo đáp được Pháp nhũ từ bi mà Ngài đã ban cho chúng tôi. Sau đó chúng đánh
điện tín báo tin cho Pháp hữu trên khắp thế giới trong đó gồm có: Phật Giáo
Giảng Ðường ở San Francisco, Hội Phật Giáo ở Honololu, Hội Phật Giáo
Tân-Gia-Ba, các Cư Sĩ Lý Tuấn Thừa, Tất Tuấn Huy ở Hawaii,
và các
đệ tử ở Ðài Loan, Miến Ðiện, Thái Lan, Ấn Ðộ, Tích Lan... và nhiều quốc gia
khác ; trong đó có cả cư sĩ Vu Chấn Ðông, Chủ Tịch Hội Phật Giáo Hữu Nghị
Thế Giới. Hơn 100 bức điện tín được gửi đi. Ðệ tử khắp nơi trên thế giới đều
có điện phúc đáp, tổ chức lễ Truy niệm Hòa Thượng. Phật Giáo Hương Cảng cũng
liên lạc phúc đáp bằng điện thoại. Vào ngày 18 tháng 10, các nhật báo Hương
Cảng đều đưa tin rộng rãi.
Nào ngờ có người sanh tâm
ganh ghét và bắt đầu vu khống. Kẻ ác lăng mạ và khiến công chúng lẫn lộn.
Ngay cả những người tự xưng là thiện tri thức cũng làm theo như vậy. Đáng
thương thay! Quý vị có tin hay không là làm việc thiện thì lôi kéo ma quỷ
đến quấy phá. Dù sao, Hòa thượng Hư Vân biết rõ nhất về tôi, và chỉ có Ngài
mới có thể buộc lỗi tôi về những gì tôi đã làm. Khi Khổng Tử viết sách Xuân
Thu, các vị loạn thần và những kẻ cướp đã co rúm vì sợ hãi. Khi Tư Mã biên
soạn cuốn sách Sử Ký, sự phơi bày của ông đã làm tiêu vong kẻ xấu ác gian
tà. Tôi đã nỗ lực vì Hòa thượng Hư Vân. Dù cho vạn mũi giáo có đâm xuyên qua
người tôi, tôi cũng không sợ. Nếu có mưu toan nào nhằm vào tôi, tôi cũng sẵn
sàng vui lòng hứng chịu.
Đại sư Vĩnh Gia có bài kệ rằng:
Quán ác ngôn, thị công
đức,
Thử tắc thành ngô thiện
tri thức.
Bất nhân san báng khởi
oán thân,
Hà biểu vô sanh từ nhẫn
lực.
Dịch:
Xét lời ác ấy công đức,
Ðó mới chính là thầy ta
thực.
Chớ vì báng bổ khởi oán,
thân,
Sao tỏ vô sanh, nêu nhẫn
lực.
Ngài cũng nói rằng:
Tòng
tha báng, nhiệm tha phi,
Bả
hỏa thiêu thiên đồ tự bị.
Ngã
văn cáp tự ẩm cam lồ,
Tiêu
dung đốn nhập bất tư nghị.
Dịch:
Mặc ai biếm, mặc ai dèm,
Châm lửa đốt trời nhọc xác
thêm.
Ta nghe như uống cam lồ
vậy,
Tan hết vào trong chẳng
nghĩ bàn.
Vì vậy, tất cả mọi người cần phải nhận thức luật nhân quả
không thể nghĩ bàn và quả báo không thể nghĩ bàn. Hãy lưu ý! Khi đọa địa
ngục Kéo lưỡi, lúc đó quá muộn để hối hận về những gì quý vị đã làm.
|